Searching...
Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

Cafe một mình sáng thứ 7


Ngày thứ 7 cuối tuần trời trong xanh và không khí se lạnh của mùa thu. Vươn vai tỉnh dậy sau cơn ngáp ngủ, tôi dắt xe máy đi dạo phố phường Hà Nội.
Không một lý do, không vì một mục đích nào cả bởi đơn giản tôi thấy mình cần phải đi đâu đó, làm một điều gì đó....đi đâu cũng được để thấy trong người cảm thấy thoải mái hơn, năng động hơn! :)
Ý định là như thế nhưng theo thói quen đã được lên lịch trình trước,đi dạo bằng xe máy một lúc là chán, tôi tìm đến quán cafe nào đó, nơi mà có  không gian yên tĩnh, rộng rãi, thoáng mát và tránh sự ồn ào của phố phường Hà Nội. Cuối cùng tôi đã tìm đến quán cafe Taliba!
Tôi yêu thích vị cafe nhấp đắng đắng quyện với vị sữa béo ngậy, yêu thích cái màu nâu đục sánh sánh của nó. Yêu thích cái cảm giác nhấp từng tí một, rất chậm rãi nhưng cái vị đắng và béo ngậy ấy cứ lan tỏa dần, lan tỏa dần và cái cảm giác rất thoải mái!  
Ngồi cafe một mình, nhấp từng tí một và ngắm nhìn mọi người xung quanh quán cafe và dòng người tấp nập trên phố. Mỗi người một dáng vẻ, người thảnh thơi ngồi nhâm nhi giống như tôi, người thì đi theo một nhóm bàn luận công việc, một vài gia đình đi ăn sáng và cafe cuối tuần...đặc điểm chung của họ đều nhìn trông giàu có, từ xe ô tô bước xuống....trừ cá nhân tôi! :)))
Theo không khí yên tĩnh đến lạ thường, tôi miên man ngồi suy nghĩ về những điều tôi cảm nhận sau khi đọc về cuộc chia sẻ của ông Howard Lester- tổng giám đốc điều hành công ty William Sonoma về sự thành công. 
"Thành công, tại sao nó lại đến với tôi mà không phải là người khác? Tôi suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Các cố vấn thật sự không đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời tôi như những người khác. Chỉ có một người tôi học được nhiều nhất từ cách điều hành kinh doanh của ông, đó là Bill Hoover, Chủ tịch Hội đồng quản trị CSC. Nhưng không thể gọi ông là cố vấn của tôi. Thất bại không phải là dấu chấm hết. Bạn đừng quan tâm đến nó mà hãy nghĩ đến sự thành công và làm mọi thứ cần thiết để đạt đến thành công. Những người sáng tạo và có tầm nhìn xa thường dành nhiều thời gian để mơ tưởng đến mục đích của cuộc đời mình. Còn tôi lại không. Quá lắm tôi chỉ hình dung cuộc đời mình của năm năm sau đó mà thôi. Hãy gieo mạ và lúa sẽ mọc lên. Nếu bạn luôn đặt ra cho mình những câu hỏi và năng tiếp xúc với mọi người, khi cơ hội tới, chắc chắn bạn sẽ nắm bắt được nó ngay. Bạn không nhất thiết phải theo đúng trình tự A, B, C, D như trong kỹ thuật, vì như thế, có thể những cơ hội tốt sẽ vuột khỏi tầm tay bạn"
Tôi tự hỏi rằng tôi thích làm gì?
Tôi muốn gì?
Tôi cần gì?
Điều gì là quan trọng với tôi?
Và tôi thấy mình cứ lo lắng về sự thất bại thật viển vông, lo những điều "tin đồn" của cuộc sống, lo về những điều chưa xảy ra, trốn tránh trách nhiệm. Đúng, hiện tại tôi là một kẻ vô sản nhưng điều đó không có nghĩa là sự chấm hết! Tôi cũng không cần phải nghĩ nhiều về sự khó khăn của cuộc sống hay tương lai cả đời mình làm gì! Cái tôi cần lúc này là sự thành công theo định nghĩa của mình? Điều gì để có thể khiến tôi thành công?....Tôi đã có câu trả lời, đã có được giải pháp để mình thực hiện.
Thấy nhẹ nhõm và tràn đầy sức sống, tôi cần làm một điều gì đó ngay, cần bắt tay ngay để làm một việc gì đó!
I CAN DO IT!!!!!!!!!!!


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Back to top!