Cuộc sống xung quanh ta - Mẩu chuyện thứ nhất
Nâng chén nào...tiếng cạch chén của 3 chàng trai vang lên thì đột ngột có một phong kẹo cao su chìa ra trước bàn rượu, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Chú mua cho con phong kẹo". Giật mình cả 3 chàng trai quay lại thì đập vào mắt họ là một cháu bé tầm khoảng 5-7 tuổi, da ngăm đen và có đôi mắt to tròn yên lặng đang đứng đó. Cô bé nhìn vào ba chàng trai và lại chìa bàn tay của mình hướng đến bàn rượu, không nói gì mà cô bé chỉ lặng lẽ đứng đó với ánh mắt van nài muốn chàng trai mua cho cô bé một phong kẹo!Xung quan là cảnh quán rượu ồn ã, mọi người cười cười nói nói, chỉ có cô bé vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, một tay xách một rổ chứa các phong kẹo cao su thơm ngon ngọt ngào, một tay vẫn chìa hướng ra đó! Cảm thấy mất vui, một trong ba chàng trai lấy tay ra hiệu không mua, cháu bé nhìn thẳng vào mắt các chú, cảm thấy không được sự đồng tình và chào đón, cô bé cúi đầu rụt tay lại, lầm lũi bước đi, dáng vẻ 1 chút gấp gáp như muốn tránh nhanh ra khỏi bàn rượu đó!....."Xoẹt...xoẹt...." cả rổ kẹo va vào chiếc ghế bên cạnh và rơi rớt đầy nhà, lúng túng cô bé vội vàng cúi xuống nhặt và xung quanh mọi người vẫn ngồi như vậy, vẫn nói nói cười cười, dường như cô bé ấy chưa thể tồn tại ở đó, ngay xung quanh mình. Một lòng trắc ẩn, một sự thương xót...cả ba chàng trai đồng loạt cúi xuống giúp cô bé nhặt những thanh kẹo rơi rớt dưới sàn, cô bé vẫn vậy...cô đơn và lùi lũi nhặt từng cái! "Chú lấy một phong kẹo cao su, hết bao nhiêu tiền hả cháu?" Vẫn mải cắm cúi, hoảng hốt cô bé nhặt kẹo mà không nghe thấy lời của chàng trai! Chàng trai cầm một hộp kẹo và nhìn cháu bé cười cười hỏi lại, cô bé ấy giật mình và ngẩng đầu lên. Vẫn đôi mắt rất buồn và cô đơn đó, lí nhí trả lời" 20 nghìn chú ah!". Một chàng trai khác cũng rút ví ra và đưa cháu 10 nghìn, theo bản năng công việc mà cháu bé vẫn hay làm, cháu lại lấy phong kẹo và đưa cho chú. Chàng trai đó chỉ cười cười vẫy tay không lấy, nói "chú cho cháu". Dường như không hiểu điều gì, cháu bé im lặng, nhìn chàng trai. Cứ như thế một người đưa tiền và một cháu bé thì ngồi đó nhìn, rụt rè không dám nhận. Để phá vỡ không khí có phần cứng nhắc, một chàng trai bảo "chú ấy cho cháu cháu cầm đi", nghe vậy cô bé đó mới dám chìa tay ra nhận rồi lại cúi gằm đầu xuống. Đứng dậy rồi cô bé đó cũng sắp xếp hết những thanh kẹo rơi vãi vào rổ và tiếp tục đi sang các bàn nhậu khác xung quanh, lại cái vẫy tay ra hiệu từ chối, cái lườm không hài lòng, tiếng ồn ào của tiệc rượu...chỉ có riêng cô bé vẫn cô đơn, lầm lũi trong cuộc sống này!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét